Danh hài Bảo Chung kể rằng, sự nghiệp của ông bỗng chốc lên như diều gặp gió từ khi cộng tác với Trung tâm băng đĩa nhạc Kim Lợi, Rạng Đông.
"Lúc đó ở Sài Gòn, tấu hài đang rất nổi với cái tên Bảo Quốc, Duy Phương. Thế nhưng, tôi may mắn hơn khi là người đầu tiên làm băng video ca nhạc. Năm 1993, tôi và các nghệ sĩ Tài Linh, Duy Phương, Hồng Vân được mời làm video ca nhạc “Mưa bụi”. Sức hút của nó vô cùng khủng khiếp.
Các show diễn của tôi không chỉ bó hẹp ở Sài Gòn mà trải dài cả nước. Các tỉnh miền Bắc như Thanh Hóa, Vinh, Hải Phòng... hâm mộ dữ lắm. Có năm tôi ra Bắc diễn tới 6 tháng, đi đâu cũng bị khán giả vây kín. Đến nỗi, khách sạn từ chối không cho tôi thuê nữa vì khán giả kéo đến quá trời, làm ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh của họ", danh hài Bảo Chung nói.
Theo chia sẻ của danh hài Bảo Chung, nếu như ở Sài Gòn, cát-sê của ông khi đó là 500.000 đồng thì ra Bắc, mức giá này được tăng lên 3 triệu đồng.
Ông bảo: "3 triệu đồng lúc đó là kinh khủng lắm. Mỗi ngày tôi ăn tiêu thoải mái mà chỉ hết 50.000 đồng. Còn ở Sài Gòn thì mỗi đêm chạy 7-9 show. Ngày lễ nhiều gấp đôi. Tính ra mỗi đêm so với bây giờ là cỡ 70 - 80 triệu đồng. Tuy không nhiều bằng bây giờ nhưng tiền lúc đó giá trị lắm. Tôi nhớ một năm chạy show đã mua được căn nhà mặt tiền ở Sài Gòn rồi".
Khi đã có thương hiệu rồi thì có khi không cần làm gì cũng có tiền. Đó là kinh doanh tên tuổi. Sau "Mưa bụi", Bảo Chung bắt đầu được giới kinh doanh để ý.
Một "thương vụ" khá đặc biệt mà ông nhận lời, đó là chỉ cần treo hình ảnh của ông và dòng chữ "dê xối xả", mỗi tháng ông đã được hưởng doanh thu 10%. "Nhưng cái gì càng dễ kiếm tiền thì lại càng phải trả giá đắt", danh hài Bảo Chung đúc rút sau vụ hợp tác này.
10% doanh thu của một nhà hàng lớn, tối nào cũng chật cứng khách là một "món hời". Đổi lại, mỗi tối ông phải đến đó để uống bia với người hâm mộ
"Ban đầu tưởng dễ nhằn, hóa ra không phải. Đêm nào cũng nhậu tới 2-3h sáng và trở về nhà trong tình trạng say xỉn. Hôm sau, 5h chiều đã phải có mặt ở nhà hàng. Thấy tôi ở đó, người hâm mộ kéo đến rất đông, ai cũng chúc tụng và đòi uống. Nhà hàng lời dữ lắm, nhưng sức khỏe tôi thì lỗ thê thảm.
Suốt 6 tháng trời tôi không đi hát được ngày nào vì không dứt ra được. Hôm nào bầu show la quá thì trốn đi diễn, nhưng khách ở nhà hàng lại "biểu tình". Mấy tấm hình của tôi ở nhà hàng, họ rạch ra đổ bia vào, kêu: “Nếu ngày mai không có Bảo Chung tới là không kéo đến quán nữa".
Tình thế buộc tôi phải chọn một trong hai. Mình đam mê nghệ thuật như vậy, khán giả cũng yêu mình, lại được sống tốt với nghề thì sao không chọn? Cũng may Trung tâm Rạng Đông luôn vắt kiệt sức của tôi: Tối đi diễn, ngày quay, thu âm nên tôi không còn thời gian để đi nhậu nữa", danh hài Bảo Chung tâm sự.
"Cai" được nhậu thì danh hài Bảo Chung lại vướng vào "cơn nghiện" khác là mê xe hơi thể thao và buôn bất động sản. Có thời điểm, ông sở hữu tới 38 chiếc xe đủ chủng loại, kiểu dáng. Có chiếc trị giá vài chục cây vàng. "Nguồn dinh dưỡng" cho thú chơi xa xỉ này phần lớn từ buôn bất động sản.
Ông bảo: “Lúc đầu chỉ mua 1-2 căn nhà để đó, thấy giá lên thì bán kiếm lời thôi chứ không chủ trương buôn bán gì cả. Nhưng sau có bà xã đứng ra kinh doanh nên tôi mới làm lớn. Nhưng có lẽ tổ đãi cho mình nghiệp diễn thì mình cứ lo làm cho tốt thì phúc phần sẽ có. Nghệ sĩ chỉ làm tốt được một thứ thôi, có mấy ai mà giỏi cả hai. Phải đến khi chính bản thân mình rơi vào hoàn cảnh thất bại thì tôi nghiệm ra được điều ấy".
Đang có cuộc sống "tiêu tiền như nước" thì lâm vào cảnh vỡ nợ khiến ông suy sụp, bết bát. Đúng lúc đó, ông nhận được lời mời của nghệ sĩ hài hải ngoại Vân Sơn qua Mỹ cộng tác.
Lúc đầu, Bảo Chung không muốn đi nhưng ngẫm thấy bao năm mải mê chạy show, gia đình thiệt thòi vì chả mấy khi có được bữa cơm trọn vẹn đông đủ nên ông đã đồng ý sang đó, vừa để làm lại, vừa để gia đình có thời gian ở bên nhau nhiều hơn.
Mặc dù không đồng ý nói về gia đình, nhưng rồi danh hài Bảo Chung vẫn hé lộ đôi chút về cuộc sống, vì nó liên quan đến quyết định rời Việt Nam của ông khi đó.
Danh hài Bảo Chung trải lòng: "Năm 2000, tôi qua Mỹ định cư, phần quan trọng của quyết định ấy là vì vợ con. Khoảng thời gian tôi nổi lên ở làng hài thì cũng là lúc tôi hiếm hoi có bữa cơm với gia đình. Tính ra một năm, tôi chỉ ở nhà vài bữa. Lắm hôm chạy show, đi qua nhà rõ ràng mà vẫn không vào nhà được.
Suốt từ năm 1993-2000, mỗi ngày tôi chỉ được ngủ 4 tiếng. Mang tiếng nhiều tiền xài, có xe có biệt thự mà không mấy khi được ngủ ở nhà, toàn ngủ trong cảnh vật vờ. Lúc ở trường quay, lúc tranh thủ trong khoảng thời gian chạy xe trên đường. Sáng ra lại được "hốt" lên xe chạy show ròng rã. Mà có xe hơi cũng đâu được chạy, sẽ không kịp giờ diễn nên phải chạy xe máy. Ăn cũng ở trên xe cho kịp giờ diễn.
Lắm bữa, vừa cắn được miếng bánh, còn chưa kịp trôi qua cổ họng thì bầu đã gọi lên sân khấu. Cực vậy nhưng lúc đó ham kiếm tiền nên không thấy khổ. Chuyện tôi vỡ nợ, nói là rủi nhưng tính ra cũng là may. Nhờ nó mà tôi mới ra đi để làm lại từ đầu và có sự thay đổi cuộc sống như hiện tại. Suy cho cùng, có một gia đình trọn vẹn mới là thành tựu lớn nhất của mỗi người. Còn danh tiếng, tiền bạc cuối cùng cũng sẽ cạn thôi".
Gọi là vỡ nợ nhưng khi đó, Bảo Chung vẫn còn được mấy căn biệt thự. Ông bán đi để làm vốn liếng qua Mỹ sinh sống, chỉ giữ lại 2 căn cho thuê và lấy chỗ đi về Việt Nam.
Bảo Chung cho biết nhiều khán giả ở Mỹ khi đọc tin anh từng bị vỡ nợ đã nhắn tin hỏi thăm liên tục khiến anh bối rối.
Bảo Chung tên thật là Nguyễn Văn Lâm, khởi nghiệp từ bộ môn cải lương và bén duyên dần với các vai diễn hài. Thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, trong những năm 1990, Bảo Chung luôn là cái tên bảo chứng ở các chương trình nghệ thuật bán vé, những cuốn băng video ca nhạc hài của anh cũng rất đắt khách…
Tuy nhiên, anh lại quyết định sang Mỹ định cư và ký hợp đồng độc quyền với trung tâm Vân Sơn để hoạt động tại thị trường hải ngoại. Gần đây, danh hài trở về Việt Nam và tham gia nhiều hơn trong các chương trình trong nước.
Chưa bao giờ gặp gánh nặng về kinh tế
- Anh có bao giờ tiếc nuối khi sang Mỹ hoạt động giữa đỉnh cao sự nghiệp của mình?
- Tôi đi Mỹ từ năm 1999. Trước đó, cả gia đình cũng đã đi Mỹ theo dạng định cư nhưng tôi vẫn đam mê nghề nên còn ở lại Việt Nam hoạt động một thời gian, bay đi bay về giữa hai nước. Nhưng rồi bà xã cũng hối thúc sang Mỹ để lo cho hai con. Nói thật, động lực lớn để tôi sang Mỹ là vì gia đình. Tôi đã có một thời tuổi trẻ chạy theo đam mê nghệ thuật, không dành nhiều thời gian cho vợ, con. Tôi mong muốn ba con mình có một môi trường tốt, được cha mẹ ở bên dạy dỗ, bảo ban.
Vừa sang Mỹ, tôi nhận được lời mời của trung tâm Vân Sơn nên quyết định định cư lâu dài. Tôi và Vân Sơn trở thành một cặp song tấu diễn chung. Có thể ở hải ngoại không được diễn nhiều như ở Việt Nam nhưng ngoài các chương trình biểu diễn ghi hình lớn trong năm, chúng tôi vẫn đi lưu diễn khắp nơi trên nước Mỹ vào dịp cuối tuần. Thu nhập ổn định, cuộc sống thoải mái, có thể dành thời gian chăm lo cho gia đình.
Bảo Chung khiến khán giả ấn tượng bởi nụ cười
- Nhiều tháng qua anh ở hẳn Việt Nam. Điều gì níu chân anh trong chuyến trở về lần này?
- Tôi vẫn bay đi bay về nhưng thời gian qua ở Việt Nam nhiều hơn. Phần vì con cái cũng đã lớn, mình không cần theo sát, đưa rước như xưa, phần cũng đam mê nghề mà ở trong nước có cơ hội làm nhiều thứ hơn. Đợt này tôi ở Việt Nam 11 tháng cùng gia đình, cũng vừa mới mua một căn hộ chung cư ở đại lộ Võ Văn Kiệt (TP.HCM) đang chờ nhận nhà.
Ở Việt Nam, tôi đi diễn vẫn thấy khán giả thương yêu mình lắm. Ngoài ra, tôi còn nhận lời làm đạo diễn, viết kịch bản, hỗ trợ các bạn ca sĩ cải lương, diễn viên trẻ thực hiện các tiểu phẩm hài, phim ngắn hay MV ca nhạc. Bận rộn quá nên tôi cũng chẳng có thời gian mà về Mỹ. Đợt tới tôi cũng sẽ về một tuần rồi trở lại vì kẹt lịch diễn.
Video ca nhạc hài "Ở dưới quê mới lên" của Bảo Chung rất được yêu thích
- Nhiều ý kiến cho rằng nghệ sĩ hải ngoại đổ bộ về Việt Nam vì hiện tại trong nước dễ kiếm tiền hơn. Anh nói sao?
- Tiền bạc quan trọng nhưng với tôi thì nó chưa bao giờ là điều mình đặt nặng. Từ những năm 1990 khi ở Việt Nam cho đến khi sang Mỹ, tôi không bao giờ ngồi đếm tiền, kiểm kê xem mình đã có bao nhiêu tài sản. Tôi lao mình vào công việc vì đam mê còn bà xã là người giữ tiền. Đúng là thị trường hải ngoại bây giờ khó khăn hơn trước nhưng không phải vì tiền mới trở về. Ở Việt Nam, tôi được làm nhiều điều mình thích hơn. Tôi cũng rất ngại khán giả gọi mình là nghệ sĩ hải ngoại Bảo Chung. Hoài Linh, Chí Tài, Quang Minh – Hồng Đào… mới là những danh hài hải ngoại vì họ thành danh ở bên đấy. Tôi đã nổi tiếng từ lúc ở Việt Nam rồi.
Bảo Chung và gia đình ở Mỹ
- Gần đây, có thông tin anh từng bị vỡ nợ và cũng phải trải qua một thời kỳ khó khăn về kinh tế. Anh vượt qua những cú sốc ấy như thế nào?
- Tôi đang đau đầu rất nhiều về tin tức này. Nhiều khán giả Mỹ nhắn tin hỏi han tôi sao về Việt Nam mới có thời gian ngắn mà khốn khó vậy?
Tôi khẳng định lại lần nữa mình chưa từng bị vỡ nợ. Tôi có bị giật nợ. Khi làm ăn, người ta vay mượn tiền hay lừa gạt mình cũng có nhiều nhưng tôi xem đó là của đi thay người. Tôi cảm thấy mình may mắn vì dù lúc nhỏ gia đình nghèo, phải ở trong chùa, hoàn cảnh mồ côi nhưng sau này được Tổ nghiệp thương cho nổi tiếng rồi thì không bao giờ nặng gánh về kinh tế. Cuộc sống của tôi bình yên không có sóng gió gì trong nghề nghiệp lẫn đời thường.
Bảo Chung gắn bó thời gian dài với trung tâm Vân Sơn
Rất sợ bị gọi là đệ nhất danh hài
- Anh từng là danh hài nổi tiếng những năm 1990. Bây giờ trở về, vị trí đó có phần giảm sút có khiến anh phải chạnh lòng?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người nổi tiếng nhất. Từ xưa tôi rất sợ bầu show giăng băng-rôn rồi gọi mình là đệ nhất danh hài Bảo Chung vì còn nhiều người tài giỏi hơn tôi. Nghệ danh của tôi là lấy từ tên thầy Văn Chung và người nghệ sĩ mà tôi ái mộ là Bảo Quốc. Họ mới là đệ nhất danh hài. Gần đây khi tôi về Việt Nam đi diễn, bầu show để danh hài hải ngoại Bảo Chung tôi cũng phải nhắc nhở thay đổi. Tôi cũng chẳng bao giờ quan tâm vị trí tên và ảnh trên poster của mình nằm ở đâu. Tôi thấy những điều đó không quan trọng. Hơn thế nữa các em bây giờ quá tài giỏi.
Bảo Chung cho rằng Hoài Linh mới là danh hài hải ngoại nổi tiếng nhất hiện tại
- Trong lớp diễn viên hài hiện nay, có một cái tên nào khiến anh đặc biệt chú ý?
- Tôi ngưỡng mộ các bạn diễn viên hài bây giờ bởi sự thông minh, duyên dáng của họ. Hoài Linh hiện là số 1, các diễn viên hài khác như Vượng Râu, Việt Hương, Chiến Thắng, Trường Giang, Trấn Thành… cũng đều rất giỏi. Tôi theo dõi họ và rất thích.
- Thời gian qua gameshow bùng nổ trên sóng truyền hình gây ra nhiều tranh cãi, thậm chí khán giả cũng có cái nhìn khắt khe với các diễn viên hài hơn. Anh nghĩ sao về điều này?
- Không cần nói đâu xa, ngay chính tôi trước đây cũng bị chạy theo guồng quay của công việc như thế. Giai đoạn sau “cơn sốt” của Mưa bụi, ngoài đi diễn, tôi còn đi quay video ca nhạc hài liên tục. Thời đó thoại còn không thuộc. Cuốn kịch bản dày chỉ để đó, vào diễn cứ nhép miệng như nhai kẹo cao su rồi về lồng tiếng lại. Chẳng bao giờ tôi dám xem lại những video ca nhạc hài như thế nữa vì tự mình cũng thấy xấu hổ với nghề nghiệp nhưng vì thời điểm đó là vậy, ai cũng phải quay cuồng. Không hẳn chỉ vì kiếm tiền mà vì mình mê làm quá mà không tập trung sáng tạo thêm những cái mới. Cho nên, có một giai đoạn tôi dừng lại để suy nghĩ về công việc mình đang làm nhiều hơn.
Bây giờ nhiều chương trình truyền hình mời tôi tham gia nhưng tôi từ chối cũng không ít. Quan điểm của tôi rất rõ ràng là không bao giờ diễn hài dung tục. Mình phải giữ danh tiếng của mình, tôn trọng khán giả. Tổ nghiệp cho mình nổi tiếng. Để nổi tiếng khó nhưng để giữ cái danh ấy lâu dài còn khó hơn rất nhiều. Tôi nghĩ các em diễn viên trẻ hiện nay cũng sẽ suy nghĩ như thế và tự biết điều chỉnh thôi.
Danh hài Bảo Chung: Ở Mỹ, tôi thấy cô đơn
Dù thuộc hàng tên tuổi kỳ cựu và bước ra từ một cuộc thi tìm kiếm danh hài nhưng Bảo Chung rất ái ngại với những danh xưng. Chúng khiến anh cảm thấy nặng nề và xa cách khán giả.
Sang Mỹ đã lâu nhưng 2 năm trở lại đây, Bảo Chung gần như sống và hoạt động nhiều ở Việt Nam, dù có phần im ắng hơn thời vàng son thập niên 1990, 2000. Ở tuổi này, Bảo Chung vẫn trẻ trung, nhiệt huyết và tràn đầy năng lượng trong từng lời ăn, tiếng nói.
Dù làng hài đang rơi vào thời gian bão hoà với sự xuất hiện ồ ạt của các gameshow, chương trình giải trí nhưng Bảo Chung vẫn tự tin vào khả năng của mình bởi anh mang màu sắc riêng, đã tạo dựng được thương hiệu và có nhiều vai diễn đi vào lòng khán giả. Anh vui mừng vì đến thời điểm này, đi đâu công chúng vẫn còn mến, vẫn còn thương, đi đâu khán giả vẫn bảo “Cười đi Bảo Chung...”. Bấy nhiêu cũng quá đủ cho một chặng đường gian lao xây dựng tên tuổi.
Nghệ sĩ hài Bảo Chung
Giữa trời Tây nhưng luôn sống kiểu Việt
- Người ta thường bảo sau nụ cười của một nghệ sĩ hài chất chứa nhiều nỗi niềm, tâm sự, anh có không?
- Trên đời này chẳng ai không có chuyện buồn, nếu cứ mang khuôn mặt u sầu lên sân khấu làm sao khiến khán giả cười được. Nhưng, không chỉ riêng tôi mà nhiều nghệ sĩ luôn tồn tại sự cô đơn trong tâm hồn. Có người, nỗi buồn khiến họ vật vã, đến muốn chết đi nhưng tôi quyết định gạt bỏ tất cả để tập trung làm nghề. Chỉ khi nghĩ đến công việc, tôi mới có thể vượt qua nỗi buồn một cách tốt nhất.
- Nhưng anh tâm sự hay cô đơn trong chính căn nhà của mình...
- Ở Mỹ, nhà của mỗi người lại ở rất xa nhau nên không có nhiều điều kiện để gặp mặt. Ở Việt Nam, cứ gọi nhau là có thể gặp mặt dễ dàng, vì vậy rất vui. Ngay cả tôi cũng ít nhận lời mời đến nhà bạn bè chơi. Tối đến, những ngày không đi diễn lại nhâm nhi 1, 2 chai bia và đi ngủ nên cảm giác cô đơn lại ập đến. Vì vậy, tôi thích về Việt Nam diễn nhiều hơn. Đơn giản chỉ vậy thôi!
Tôi may mắn có hậu phương vững chắc. Hậu phương vững chắc thì tiền tuyến mới vững mạnh được, điều này luôn đúng. Ba con của tôi được điều kiện học hành tốt, bà xã có cơ sở làm ăn vững chắc, cộng thêm thu nhập của tôi nên mọi thứ đều ổn, giúp tôi có tinh thần tốt để làm việc.
- Khán giả vẫn hay tò mò, những ngày trên đất Mỹ cuộc sống của Bảo Chung ra sao?
- Ở Mỹ, một tuần đi diễn 2 show. Về Việt Nam, vẫn kiếm được số tiền như vậy nhưng phải lao động liên tục cả tuần, tuy cực mà vui. Những năm sang Mỹ, diễn 2 ngày, thời gian còn lại đều ở nhà, buồn lắm. Là nghệ sĩ đã có tên tuổi, ở đâu cũng sống được nhưng chuyện “văn ôn võ luyện” không có. Thực sự, tôi sợ nghề bị “chai lì” đi.
- Môi trường sống thay đổi, anh cũng đã thay đổi nhiều từ khi sang ấy, phải không?
- Từ ngày sang Mỹ tôi biết nấu cơm cho gia đình, thậm chí nấu ăn rất ngon. Trong khuôn viên nhà, tôi trồng rất nhiều rau củ như: bầu, bí, mướp,... Những bữa ăn của gia đình đơn giản, đậm chất Việt Nam. Bây giờ, tôi về nước diễn nhiều, cứ mỗi lần về các con lại đòi bố nấu ăn. Bà xã tôi đón nhận sự thay đổi tích cực này với cả niềm hạnh phúc, tự hào.
Hình ảnh hiếm hoi về cuộc sống của Bảo Chung ở Mỹ được anh chia sẻ
Thuở còn ở Việt Nam, tôi hay mắc cỡ khi phải đi chợ vì khán giả nhận ra mình, họ ồ à, mình cũng ngại ngùng. Còn ở Mỹ, mọi người bình thường như nhau nên cũng dễ thở hơn trong mỗi lần đi chợ. Đàn ông cũng phải biết chuyện bếp núc. Tôi nghĩ trách nhiệm sưởi ấm căn bếp không phải là của riêng người phụ nữ mà người đàn ông nên chia sẻ. Không chỉ là niềm vui, ở tuổi này, tôi phát hiện ra nấu ăn cũng là cách giải toả căng thẳng khá hiệu quả.
- Gia đình anh chắc lúc nào cũng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười với khiếu hài hước vốn có của người đàn ông trụ cột...
- Người ta thường bảo có 2 Bảo Chung. Trên sân khấu tôi hay hài hước, đùa giỡn, “quậy tưng” nhưng ở ngoài đời hoặc trong gia đình, tôi cực kì chuẩn mực và ít nói.
Trên sân khấu, màn ảnh, Bảo Chung hay cười, "quậy tưng" nhưng ở nhà lại ít nói
- Niềm vui của Bảo Chung ở hiện tại và ngày xưa khác nhau nhiều không?
- Vẫn là một vì khán giả đối với tôi mới là quan trọng. Khán giả đã yêu thương tôi thì tôi luôn cần đáp lại bằng sự yêu nghề và tìm những kịch bản mới để phục vụ.
- Anh vẫn còn sở thích xe sang, xế hộp chứ?
- (Cười).
- Tại sao anh chỉ cười mà không trả lời?
- Tôi thấy không thay đổi nhiều mà còn yêu thích mãnh liệt hơn.
- Anh không sợ người ngoài bảo anh phô trương sao?
- Tôi nghĩ sở thích cá nhân thì chẳng thể gọi là phô trương. Tôi mê xe đẹp nhưng sống bình dân, giản dị. Tôi có may nhiều đồ vest nhưng hiếm khi nào mặc bởi tôi thấy chẳng phù hợp với mình một chút nào cả. Ngay cả ăn uống cũng vậy, tôi thích cơm bụi, ăn lề đường bởi gần gũi, thân thuộc và giúp tôi có cơ hội quan sát cuộc sống rõ ràng hơn.
Bộ mặt của tôi là khán giả chứ tôi chưa hề quan trọng chuyện nhà cao cửa rộng, ăn đình ngủ chùa những ngày mới lập nghiệp quen rồi nên sống trong biệt thự hay nhà tranh cũng không quan trọng lắm.
Bảo Chung cho biết anh mê xế hộp nhưng sống cực kì bình dân
- Có lúc, người ta đồn lên rằng Bảo Chung làm ăn thất bại, thực hư về thông tin này như thế nào, thưa anh?
- Tổ cho tôi nghề hát, được bà con yêu mến chắc chắn Tổ không cho tôi làm nghề khác. Còn những tin đồn nói Bảo Chung vỡ nợ thực sự tôi rất buồn, vì có chuyện đó bao giờ đâu. Tôi đâu có làm ăn gì mà thất bại. Tôi chỉ đi diễn để phục vụ khán giả thôi. Sở dĩ tôi rời Việt Nam để định cư tại Mỹ là để chăm lo con học hành chứ đâu phải làm ăn thất bại mà rời quê hương.
Sợ lắm tiếng đệ nhất danh hài
- Hiện tại gameshow hài đã bão hoà, thậm chí bị lên án kịch liệt với hài nhảm, anh có nghĩ rằng mình trở lại Việt Nam không đúng lúc?
- Đúng lúc hay không đúng lúc, tôi nghĩ do mình nhiều hơn chứ chẳng phải thời cuộc. Khi kinh tế gặp khó khăn, người ta dồn hết thời gian để kiếm tiền chứ chẳng ai buồn đi xem văn nghệ. Vì thế, cả nền nghệ thuật chững lại chứ chẳng riêng hài. Bây giờ, nỗi khổ lớn nhất của người nghệ sĩ chính là nhà mạng, khán giả đâu cần ra rạp để xem, chỉ ở nhà, một cú click chuột là cả một trời hài mở ra.
Một thời, Bảo Chung, Bảo Quốc là cặp nghệ sĩ hài được khán giả mến mộ mãnh liệt
- Thế hệ trẻ dần thay thế đàn anh, đàn chị đi trước, ở thời điểm này anh vẫn tự tin mình đủ sức cạnh tranh với họ?
- Tôi rất vui khi nhìn lại đàn em hiện thời quá thông minh và giỏi giang. Tôi tự nhủ mình phải học theo để bắt kịp thời đại, không khéo là mình sẽ giậm chân tại chỗ. Mỗi thời đều có những cái hay riêng, chúng ta đừng nên so sánh để thêm nặng nề.
Nhưng có điều, tôi hát tuồng tích phải rõ ràng, có nội dung. Vì thế, đến bây giờ, khán giả vẫn nhớ và gọi tên những vai diễn ngày xưa, với Bảo Chung như vậy quá đủ. Cho dù 20 năm nữa, không còn khán giả nhiều như hiện tại, tôi vẫn bám trụ sân khấu.
- Người ta bảo một người nghệ sĩ tỉnh táo sẽ biết dừng lại đúng lúc, chữ "dừng lại" ấy có bao giờ đè nặng lên tim anh không?
- Tôi luôn biết và hiểu rõ điều này. Ở nước ngoài, thị trường khác biệt nhiều so với Việt Nam, ví dụ như Mr. Bean, đến một điểm nào đó sẽ dừng, để tránh sự nhàm chán trong lòng khán giả, suốt cả đời khán giả vẫn còn vấn vương họ. Nhưng những người thầy của tôi như: Ba Vân, Văn Chung,... đến hơn 80 tuổi, thậm chí 90 tuổi vẫn còn đi diễn. Họ còn yêu nghề rất nhiều dẫu biết khán giả không còn ào ạt như ngày xưa nữa.
Dưới ánh đèn sân khấu, người nghệ sĩ mới có một cuộc đời trọn vẹn nhất. Bởi thế, nhiều người vẫn mong giây phút cuối cùng trong cuộc đời của họ vẫn còn được đứng trên ánh đèn sân khấu. Có những người dù tên tuổi không lớn nhưng họ vẫn kiên trì, bám trụ với nghề để sống cho đến những giờ phút cuối cùng. Nhìn lại những hoàn cảnh ấy, tôi xót xa vô cùng.
Hiện tại, sân khấu, những tụ điểm hát không còn nhiều, nghệ sĩ vì thế phụ thuộc nhiều ở các show tỉnh hay sự kiện. Về Việt Nam, tôi ít có thời gian ở Sài Gòn lắm, toàn chạy show tỉnh bởi khán giả ở đó còn yêu mình rất nhiều, đất diễn vẫn còn rất rộng.
- Vậy mà nhiều người vẫn ngỡ Bảo Chung sẽ "kén cá chọn canh" bởi anh là một tên tuổi lớn...
- Danh tiếng là khán giả cho. Vì vậy, ở đâu có khán giả, ở đó sẽ còn có Bảo Chung. Tôi không ngại việc diễn đình, diễn chùa bởi ngày xưa, Bảo Chung cũng từ những điểm hát như thế mà đi lên, chẳng có gì phải ngại.
Với nghệ thuật, Bảo Chung không kén chọn nơi diễn bởi anh đã đi lên từ những ngày khó khăn, gian lao.
- Nhiều bầu show vẫn quảng cáo anh là "đệ nhất danh hài Bảo Chung", anh nghĩ sao?
- Dù tôi từng đoạt giải đệ nhất danh hài nhưng tôi không thích quảng cáo về tôi như thế. Tôi chỉ cần quảng cáo là diễn viên hoặc danh hài Bảo Chung là quá đủ. Thế mà, các bầu show cứ để trên poster là đệ nhất danh hài, điều này tôi cảm thấy khó xử. Nhưng vì doanh thu, người ta muốn để gì người ta để, mình có ý kiến cũng có được đâu.
- Dù không quan trọng danh xưng nhưng trong một show diễn, hình anh vẫn phải được đặt ở một vị trí xứng tầm chứ?
- Tôi chẳng quan trọng mấy chuyện hình to hình nhỏ, hình ở đâu trên poster của một show diễn. Điều mà Bảo Chung đặt nặng nhất chính là hình ảnh của tôi trong lòng khán giả đang ở đâu.
- Xin cảm ơn anh!
Thuỵ Khuê