Trong hai thập niên 50, 60, các nghệ sĩ sống một cuộc đời phiêu bạt, rày đây mai đó. Các nam nghệ sĩ thì đông, nữ nghệ sĩ ít, trai thừa gái thiếu và trong hoàn cảnh sống luôn di chuyển như lục bình trôi, nay ở con sông nầy, mai ở lạch nước nọ, muốn đóng rêu cũng không dễ gì đóng rêu, làm sao mà kiếm được một người vợ tâm đầu ý hiệp. Bởi vậy khi có một cô gái nào ở địa phương ngỏ ý yêu đương, một vài nghệ sĩ nhớ ngay câu nói của Minh Tấn “Không yêu thì lỗ”, nên nhào vô: người khéo thì cô vợ khăn gói theo chồng nghệ sĩ, nối tiếp hai cuộc đời giang hồ với nhau. Người không may, đành cởi bỏ áo mão, vứt gươm giáo để theo con vợ về đồng ruộng, cày sâu cuốc bẫm, sống như một nông dân chánh cống ở bên nhà vợ.
Xem chi tiết